Chào các bạn!
Tôi là bác sỹ Tiến. công việc của tôi hiện tại làm tại bệnh viện Phục hồi chức năng Hà Nội.
Kỷ niệm của tôi là ngày còn nhỏ tôi sống cùng ông ngoại, ông có nghề nắn trật khớp, ông thường có người tới nhà nhờ lấy khớp mỗi khi bị trật khớp, hay bong gân. Hồi ấy tôi thấy rất kỳ diệu là khi đến họ không sao cử động được, ông thường sờ nắn khớp rồi vừa nói chuyện gì đó vui vui cùng bệnh nhân khiến họ cười cười, rồi bông nhiên ông lắc tay 1 cái bệnh nhân đang cười bỗng nhiên kêu thét lên 1 tiếng nhăn nhó mặt, rồi ông sờ lại và bảo : được rồi đấy về nhà đắp thuốc, chườm và nghỉ làm vài buổi cho khớp nó ổn định đã. Bệnh nhân đứng dậy và họ lại cử động như thường, tôi thấy ông có bàn tay thật là kỳ diệu. Bệnh nhân tới chữa nếu nhẹ ông chả lấy gì, nếu nặng mà đi lại nhiều thì ông lấy tiền chút tiền công và tiền để mua thuốc đắp cho bệnh nhân, nhiều bệnh nhân ngày Tết thường mang biếu ông tôi lúc con gà, khi cái giò lụa, hay cân trà. Tuy vật chất chả nhiều nhưng ông thường chỉ nhận 1 phần cho họ vui. Ông sinh hoạt cũng giản dị và đơn sơ. Ông thường bảo: Chữa lấy cái phúc cho con cháu thôi, nghề làm thuốc cứu người không thể gọi là làm giàu được.Vì thế con ông không ai học theo nghề ông, và ông thấy tôi có vẻ thích nghề nên ông truyền cho tôi. Thú thật tôi vẫn bị ảnh hưởng ở ông ngoại về quan điểm chữa bệnh và sống.
Tôi ưu cuộc sống giản dị, chất phác như ông ngoại từng sống, bạn bè là bệnh nhân và bệnh nhân như bạn bè. Tôi cho rằng : “Chữa bệnh phải có cái tình gửi vào người bệnh, luôn coi họ như người thân thì mới có hiệu quả”